Giá em đừng dễ dãi, chắc mình sẽ thành đôi…

0
85
Giá em đừng dễ dãi, chắc mình sẽ thành đôi...
Giá em đừng dễ dãi, chắc mình sẽ thành đôi...

Anh hạnh phúc vô cùng vì em đã tin và yêu anh nhiều hơn mình tưởng, và thật mãn nguyện khi mình chính là người đàn ông đầu tiên được “khám phá” vẻ đẹp bên trong con người của em…

Gửi người yêu muôn đời!

Xin cho anh được gọi như vậy, bởi muôn đời em chỉ là người yêu một thời của anh, chứ không bao giờ trở thành … vợ được. Đừng trách anh vì điều đó, mà em hãy tự trách bản thân mình, hãy tự nhìn lại chính mình, xem em có xứng đáng với anh không?.

Anh và em, chúng ta khác nhau về mọi thứ. Anh – một công tử đất Cảng, sinh ra trong một gia đình gia giáo, còn em, một cô gái bước chân ra thành phố từ đồng ruộng, nghèo khó… nhưng rồi chúng mình vẫn đến với nhau và yêu nhau suốt 4 năm đại học.

Với em, đó như một ân huệ, bởi chính em đã từng nói với anh rằng, “có nằm mơ em cũng chưa bao giờ dám mơ rằng mình có được một người yêu như anh. Nhưng đó lại là sự thật, nhiều lần không tin vào sự thật này, em đã tự cấu vào tay mình để nếu đây là giấc mơ thì em sẽ bừng tỉnh giấc. Nhưng em đã hạnh phúc biết nhường nào khi biết đó hoàn toàn là sự thật…”.

Yêu anh, em có tất cả mọi thứ, sự ngưỡng mộ của bạn bè, em được theo anh tới những nơi sang trọng, được dùng những loại mỹ phẩm, thời trang hàng hiệu,… mà nếu không yêu anh thì có nằm mơ em cũng không bao giờ có tiền để mua nó. Hoặc có nhặt được cả đống tiền đi chăng nữa thì em cũng chả biết sẽ mua nó ở đâu để dùng.

Tình yêu của chúng mình êm đềm trôi đi trong 4 năm đại học. Trong quãng thời gian ấy anh chưa bao giờ cảm thấy ân hận vì đã yêu em, em là một cô gái dịu dàng, thông minh và rất lạc quan trong cuộc sống. Em cũng rất nhân hậu và tế nhị với tất cả mọi người, vì thế đi với em anh luôn có cảm giác rất thỏa mái, và được sống đúng với bản thân mình, đó là điều mà anh thích nhất ở em.

4 năm yêu nhau, anh và em cũng chưa một lần vượt qua “giới hạn” của tình yêu. Bạn bè không ai tin rằng một công tử thành phố Cảng ăn chơi khét tiếng như anh lại có thể có một tình yêu trong sáng như thế. Chính em cũng bất ngờ và cũng đã có lần nới với anh về điều đó. Nhưng anh bảo, với anh đêm tân hôn rất thiêng liêng, vì thế cái quý giá nhất của đời người con gái chỉ có thể dâng hiến vào hôm đó.

Chúng mình cũng đã lên kế hoạch làm đám cưới sau khi lấy bằng tốt nghiệp, và nếu như không có chuyện xảy ra sau đó thì có lẽ chúng mình đã là vợ chồng được 5 năm rồi. Tất cả cũng tại buổi tối trước khi hai đứa chia tay nhau để về quê sau khi đã thi tốt nghiệp và đợi lấy bằng để ra trường. Vì thời gian xa nhau kéo dài chừng 1 tháng, bố mẹ anh lại dự định cho anh đi một chuyến xuyên Việt dài gần tháng trời nên chắc anh chẳng thể về thăm em. Với lý do đó, anh đã đề nghị em dâng hiến cho mình, cũng chỉ là “thử”  mức độ trinh tiết của em. Nhưng không đề phòng hay ngần ngại, em đã trao cho anh cái quý nhất của đời người con gái chỉ vì một lời đề nghị mà không tốn mất một giây nào để suy nghĩ, đắn đo.

Anh hạnh phúc vô cùng vì em đã tin và yêu anh nhiều hơn mình tưởng, và thật mãn nguyện khi mình chính là người đàn ông đầu tiên được “khám phá” vẻ đẹp bên trong con người của em. Nhưng cũng kể từ đó, anh bắt đầu cảm thấy nghi ngờ tiết hạnh của em, vì ai dám chắc rằng một tháng chia tay anh về quê em không yêu và trao thêm cho người đàn ông nào khác. Nhất là khi đã mất “tem” rồi thì lần thứ 2 hay lần thứ n thì tất cả đều như nhau cả mà thôi, vì thế em có lừa dối, có thiếu chung thủy thì anh cũng chẳng làm sao biết được.

Nghĩ vậy rồi anh cảm thấy sợ con người em, coi thường những người phụ nữ quá dễ dãi trao đi cái ngàn vàng khi chưa làm đám cưới như em, anh lại nghĩ đến đêm tân hôn trong suy nghĩ từ lâu của mình, nếu lấy em nó sẽ không còn thiêng liêng nữa,… rồi anh quyết định gọi điện thoại nói lời chia tay. Ban đầu, em cứ nghĩ anh đang đùa giỡn em, nhưng rồi với sự cương quyết em đã phải tin. Em khóc nấc lên từng hồi trong điện thoại và đòi gặp anh bằng được để biết lý do chia tay, nhưng nếu chỉ vì biết lý do thôi thì không cần thiết phải gặp, vì chỉ đơn giản là em không còn là một cô gái. Còn anh, anh muốn người con gái trước khi anh cưới làm vợ phải là một cô gái còn … zin. Nhưng em đã mất đi điều đó, em quá dễ dãi trong tình yêu, nên em phải trả giá cho sự dễ dãi ấy…

Giờ anh đã có vợ và có con trai 2 tuổi, thi thoảng nghĩ về tình yêu 4 năm của chúng mình anh vẫn luôn nhớ về em, về những kỷ niệm chúng mình đã cùng nhau bước qua. Nhưng nếu để nói là ân hận, thì anh không hề ân hận vì đã rời xa em, chỉ thấy tiếc cho em. Vì giá như em đừng dễ dãi, chắc chúng mình sẽ thành đôi.

Thương và nhớ em vô cùng, Dế Mèn của anh nhé!. Mong em đọc được những lời tâm sự của anh và sớm tìm được người đàn ông cho riêng mình. Vì theo như anh tìm hiểu qua bạn bè, em vẫn chưa chịu lấy chồng, dù với vẻ đẹp ngoại hình trời phú của em, lúc nào cũng có vài người đàn ông theo đuổi.