Một đêm buông thả, không biết đã ngủ với ai

0
4670

Chỉ vì cãi nhau với người yêu, em đã buông thả bản thân dẫn tới mất đời con gái vào tay người khác

Khi em nhận ra sai lầm của mình thì mọi chuyện cũng đã quá muộn. Em
sợ hãi vô cùng và không biết phải làm thú nhận. Em không muốn mất anh
ấy, càng không muốn bị mọi người cười chê. Nhưng giờ đây mọi thứ với em
đang là một tai họa. Một tai họa mà em không biết phải làm thế nào để
đối diện với nó.


Em năm nay 21 tuổi. Em được nuôi dạy trong một gia đình gia giáo, bố
mẹ em đều là cán bộ nhà nước, sống rất nghiêm túc và luôn khắt khe với
em. Em được giáo dục như vậy nên cũng sống chỉn chu. Em có người yêu
được 3 năm rồi nhưng chúng em không hề đi quá giới hạn như biết bao bạn
đồng trang lứa khác.

Anh ấy hơn em 2 tuổi, ở gần nhà em và tính tình rất hiền lành, mẫu
mực. Yêu em anh ấy chưa từng đòi hỏi “chuyện ấy” vì biết em không thích.
Chính vì điều đó mà em càng yêu anh hơn. Em có tình cảm với anh từ năm
lớp 12 nhưng lên đến đại học chúng em mới chính thức yêu nhau. Hơn 2 năm
sống ở thành phố, anh chính là người luôn ở bên động viên, an ủi em mỗi
khi em cô đơn, nhớ nhà. Bố mẹ em cũng biết chuyện tình cảm của chúng em
và thấy anh tử tế nên cũng rất ủng hộ. Có thể nói em đã có
những năm
tháng rất hạnh phúc khi bên anh.

Một đêm buông thả, không biết đã ngủ với ai - 1


Chỉ vì cãi nhau với anh, em đã buông thả bản thân dẫn tới mất đời con gái vào tay người khác (Ảnh minh họa)

Em là người chung thủy trong tình yêu. Yêu anh em chỉ biết có một
mình anh thôi. Em không hề đi chơi riêng với ai là nam giới, cũng khước
từ mọi lời tỏ tình với mình dù thú thật xung quanh em cũng có rất nhiều
anh chàng khá khẩm tán em. Em nghĩ mình yêu ai thì phải một lòng, một dạ
với người đó nên tuyệt nhiên không có ý hai lòng. Lúc nào em cũng chỉ
biết đến anh mà thôi.

Cho tới cách đây 1 tháng em và anh giận nhau. Em ghen bởi vì anh đi
riêng với một chị cùng lớp. Hình như họ đi làm tình nguyện viên gì đó
theo sự phân công của một tổ chức. Em chỉ lấy làm lạ là lại sao anh ấy
lại chọn đi riêng với chị ta trong khi có rất nhiều người nam giới khác.
Họ đi với nhau hai ngày ở khu trại trẻ đó nên em tức tối vô cùng.

Khi anh về chúng em đã cãi lộn. Anh giải thích thế nào em cũng không
tin. Anh nói anh khôn làm điều gì khuất tất với em cả vì đi như thế tới
nơi có cả một đơn vị ở đó đâu phải chỉ có hai người mà em nghĩ vớ vấn
nhưng em vẫn không tin. Chỉ nghĩ tới việc anh đi riêng với một cô gái em
đã không thể chấp nhận nổi rồi. Vì ghen tuông nên em đã gây ức chế cho
anh.

Hai tuần sau đó anh giận em không thèm điện thoại, liên lạc. Em cay
cú vô cùng. Em nghĩ rằng em đã vì anh bỏ qua bao cơ hội, em không giao
lưu, kết bạn với bất cứ một người nam giới nào vậy mà anh lại phụ lại
tình cảm của em. Quá buồn chán, hận tình, nghĩ rằng mối tình của mình sẽ
chấm dứt tại đây nên em đã đi gặp một hội bạn để xả stress.

Em và đám bạn đó ăn uống, hát hò, say khướt. Em thực sự không nhớ nổi
điều gì nữa. Trong đám đó em chỉ quen hai người bạn, còn lại là những
người quen của bạn em. Em chỉ nhớ hôm đó tới nhà một người bạn để liên
hoan. Sau đó em say quá không còn biết trời đất gì nữa. 9h sáng hôm sau
em tỉnh dậy, thấy mình ngủ ở một phòng trong căn nhà đó. Bên cạnh em là
có 2 người con trai. Còn em, lúc đó em không một mảnh vải che thân…

Một đêm buông thả, không biết đã ngủ với ai - 2


Em băn khoăn không biết có nên thú nhận mọi chuyện với anh hay không? (Ảnh minh họa)

Em đau đớn vô cùng vì em hiểu điều gì đã xảy ra. Em không biết em đã
làm “chuyện ấy” với ai trong hai người đó nữa. Em sợ hãi và hoảng loạn.
Gần 1 tuần trời em không ra khỏi nhà, gặp ai em cũng thấy hãi hùng. Em
nghĩ mình mang một tội lớn. Lúc đó em cũng mất hết lí trí, chỉ nghĩ đến
cái thân mình nhơ nhớp, không còn trong trắng mà không nghĩ cách phòng
ngừa.

Sau đó anh tìm gặp em. Anh nói rằng em đã suy nghĩ kĩ chưa vì anh còn
yêu em và anh hoàn toàn không làm gì có lỗi với em cả. Em cứ ôm anh mà
khóc. Anh nghĩ rằng em nhận ra sai lầm của mình nên đã bảo hai đứa bỏ
qua, yêu nhau tiếp tục vì anh cần em rất nhiều. Nhưng anh không biết
rằng em khóc vì em biết mình không còn xứng đáng với anh nữa.

Chúng em lại yêu nhau, anh yêu thương và chiều chuộng em hơn nữa. Từ
trong lòng em vẫn tồn tại một nỗi lo mà em không biết phải giãi bày với
anh làm sao. Giờ đây anh tốt với em, chúng em rất hạnh phúc nhưng em
không biết mình có nên nói với anh về chuyện đó hay không? Liệu em nói
ra anh có tha thứ cho em không hay là anh sẽ bỏ em, sẽ làm cho em bẽ mặt
vì sự hư hỏng của mình. Nếu không nói thì em thấy mình có tội với anh.
Anh đã giữ gìn cho em như vậy mà cuối cùng em lại buông thả để mất đời
con gái vào tay kẻ khác. Nhưng nếu nói ra thì em lại sợ mất anh.. Em
phải làm thế nào đây?

XL